"Toàn xã chỉ có 61 ha lúa, sản lượng hàng năm đạt 350-400 tấn. Nghề buôn bán gạo của chị em phụ nữ chủ yếu lấy nguồn cung lúa gạo từ các địa phương khác mang về, theo thuyền lên bán ở các xã ven biển của huyện Phú Vang. Trước đây, nhiều hộ gia đình theo nghề này, từ ngày có cầu Ca Cút, giao thông đi lại thuận tiện nên chỉ một bộ phận hộ dân còn theo nghề mà thôi", ông Nguyễn Liêm, Chủ tịch UBND xã Hải Dương cho biết.
Trong ký ức của bà Nguyễn Thị Lược (59 tuổi, thôn Thai Dương Thượng Tây, xã Hải Dương), thuyền lương vượt phá không chỉ có ở thời bình mà xuất hiện từ thời chiến tranh, thuyền là phương tiện “nhanh gọn” để vận chuyển lương thực, nuôi giấu cán bộ vượt phá qua vùng Rú Chá, xã Hương Phong, Hương Trà. Những phụ nữ làm nghề buôn bán gạo đường thủy, vẫn không quên được hình ảnh bà Nguyễn Thị Vá (80 tuổi), vốn là người xã Hải Dương, thời chiến tranh hằng đêm vẫn chở những chiến sĩ cách mạng nằm vùng, vượt phá Tam Giang qua vùng Rú Chá trú ẩn, để tránh sự truy lùng. Vùng Hải Dương xưa kia vốn là “vùng trắng” cách mạng, hình ảnh bà Vá đã trở thành một biểu tượng kiên cường, anh dũng trong ký ức của người dân nơi đây…
“Lạy ngài láng”
Trong cái nắng ngọt đầu xuân, bà Lược chuẩn bị một chuyến “ra khơi” bằng đôi quang gánh và mấy bao lúa được bỏ lên xe rùa chở từ nhà ra bờ phá. Ngồi nghỉ lấy sức, bà kể: “Tui theo nghề “chạy” gạo trên sông đã ngót bốn chục năm. Hồi trước mần chi có cầu mà đi, mua bán cái chi cũng bỏ lên thuyền chèo đến các chợ bán. Đàn ông ở đây không làm lúa thì theo nghề biển, nên việc buôn bán gạo chỉ dành cho chị em phụ nữ mà thôi.” Với chiếc thuyền nan nhỏ, mỗi chuyến chở chừng 2-3 tạ gạo, bà Lược đi từ sáng sớm tinh sương, chưa tỏ mặt người.
Những năm 90, thế kỷ trước, để gom đủ gạo bán qua những vùng không có đất nông nghiệp, bà Lược phải chèo thuyền từ Hải Dương qua chợ Hương Phong, thẳng lên Kim Đôi đến chợ Tây Ba (Quảng Thành, Quảng Điền) hay đi xa hơn đến bến đò Vĩnh Tu, lên chợ Sịa mua gạo, mắm muối về “bỏ mối” cho những tư thương hay bà con có nhu cầu bên Thuận An, Phú Thuận (Phú Vang). Đoàn đi mỗi chuyến từ 5-6 thuyền, chủ yếu là chị em phụ nữ xã Hải Dương. Đường thủy dài cả chục cây số, nên phải chèo từ sáng sớm tinh sương, thu mua xong ở chợ Sịa tối mịt, ngửa bán tay không thấy gì mới trở về nhà. Sáng ra, số gạo thu mua được lại được chở qua Xóm Dá, thị trấn Thuận An, đi đến từng nhà để bán.
Mấy chục năm trong nghề đưa thuyền lương vượt phá, không biết bao nhiêu lần bà gặp vận rủi trên sông nước. Trong câu chuyện của bà Lược, có những phụ nữ sau lần đối diện với thủy thần đành bỏ nghề không theo nữa. “Vì kế sinh nhai mà mình phải đi thôi”, bà Lược đi tặc lưỡi bảo.
Bà nhớ mãi năm 1996, đoàn thuyền của bà gồm 6 chị em phụ nữ trong thôn đi từ Hải Dương ra bến đò Vĩnh Tu thì đến giờ trưa, gió nam thổi mạnh, đánh ngang thuyền. Trên thuyền chở cả gạo, mắm muối (hồi đó là cả một “gia sản” của người đi buôn). Sóng to cả mét, thuyền chồng chành, suýt lật. Bà Lược đứng phắt dậy nói lớn: “Lạy ngài láng” (nghĩa là lạy ngài thủy thần cho sóng láng, êm để thuyền lướt qua). Vốn con nhà ngư nghiệp, bà nhanh tay lách mái chèo cho thuyền xuôi theo hướng gió, cứ trôi dạt.
Mấy chục năm đưa thuyền trên sóng nước, đã cho bà Lược những kinh nghiệm xương máu: cứ canh chừng từ 3-5 giờ sáng nước rặc thì đi. Khi thủy triều hạ, nước từ các con sông đổ về phá mạnh hơn, chỉ cần lách nhẹ mái chèo là có thể xuôi theo con nước. Buổi sáng đi bán thì thuận nhưng khi về gặp gió nam to, thổi mạnh, khoảng lúc 11 giờ trưa đến 13 giờ chiều, nếu cố chèo sẽ rất huy hiểm, dễ lật thuyền. Tuyến đường quen thuộc của bà là cho thuyền qua cầu Thanh Hà sau đó xuôi về đập Thảo Long “nấp” tránh gió thì sẽ an toàn.
Sau bao năm buôn bán, những chị em phụ nữ như các bà Lược, Phạm Thị Toàn, Phạm Thị Mãng, Nguyễn Thị Phúc, Phạm Thị Kiệu, Huỳnh Thị Lối…, đã tạo được một “đội thuyền” liên kết làm ăn, chuyên chở gạo từ vùng Hải Dương đi về dọc các xã ven biển, phá của huyện Phú Vang để bán. Giờ gạo được thu mua sẵn ở các chợ Hương Phong, Điền Lộc, Điền Hải, dùng xe tải chở về Hải Dương. Tuyến đường thủy chỉ còn “vượt phá” từ Hải Dương qua Thuận An để bán gạo mà thôi…
Góp nhặt niềm vui
Mỗi chuyến vượt phá, bà Lược, bà Toàn chở chừng 2-3 tạ gạo, buôn thúng bán nia cũng lãi từ 150-200 nghìn đồng/ngày. Không chỉ tìm những loại gạo truyền thống như gạo hẻo rằn, gạo đỏ mà các bà còn tìm lên chợ Điền Lộc mua các loại gạo mới như HT1, Hồng Ngọc vốn được ưa chuộng để bán. Vốn trục trặc trong chuyện tình duyên, hai bà một nách với nghề chạy gạo trên sông, nuôi các con khôn lớn.
Cuối giờ chiều, kéo chiếc thuyền lên cột trên bờ phá chắc chắn, bà Lược ngồi phệt xuống bờ cát, bối lại mái tóc điểm sương. Bà lôi từ trong túi những tờ giấy bạc nhàu nát, đượm vị mặn của mồ hôi, hơi gió biển, ngồi đếm. Rồi ánh mắt chân chim sau những ngày lao động mệt nhọc như tươi hơn, phấn chấn hơn khi đong đếm lại lời lãi. “Mình chắt cóp mới có được chú à. Buôn gạo lãi không nhiều, nhưng có việc làm đều đặn đủ lo cho con cái”, bà bộc bạch.
Còn với bà Nguyễn Thị Phúc, dù đã tuổi xấp xỉ 70, nhưng những chuyến vượt phá với bà là những trải nghiệm không ngưng nghỉ. Bởi, từ chiếc thuyền lương nhỏ nhoi gắn với người phụ nữ mấy chục năm trường ấy, bà đã đưa con cái đến bến bờ hạnh phúc. Con bà Phúc giờ đã thành đạt, có người hiện đang làm phó chủ tịch UBND xã Hải Dương. Giờ tuổi đã lớn, nhưng thỉnh thoảng “nhớ biển” bà lại gọi bạn hàng dong thuyền một chuyến qua Thuận An, bỏ mối gạo cho thương lái kiếm lời.
Chị Trần Thị Tâm, Chủ tịch Hội Phụ nữ xã Hải Dương cho biết: “Nghề chở gạo trên đầm phá đi bán trước đây rất đông chị em tham gia, qua thời gian giờ toàn xã chỉ còn chừng 20 hộ, chủ yếu tập trung ở Xóm Cát là những gia đình sống ven bờ phá. Đây là nghề lâu năm của chị em phụ nữ, khi đàn ông ở đây chủ yếu ở nhà làm nông hay đi biển. Nhiều người chịu khó, tích cóp làm ăn nên từ nghề bán gạo trên phá, họ có kinh tế ổn định, làm ăn khấm khá”.